cấp trên xin bao nuôi

Cấp Trên, Xin Bao Nuôi! Chương 35: Chia Ly; Tìm chuyện. Tìm kiếm. Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên Truyện Cấp trên, xin bao nuôi - Bát Trà Hương. Truyện ngôn tình, hoàn, cổ đại, hiện đại, xuyên không post nhanh nhất, nhiều nhất. Truyện Tây, Việt đủ loại. Cấp Trên, Xin Bao Nuôi! - Bát Trà Hương. Cấp Trên, Xin Bao Nuôi! Tác giả: Bát Trà Hương. Thể loại: Tiểu Thuyết. Upload bìa: Trần Tú. Số chương: 54 - chưa đầy đủ. Phí download: 6 gạo. Nhóm đọc/download: 0 / 1. Truyện Cấp Trên, Xin Bao Nuôi! - Chương 19 với tiêu đề 'Biểu diễn' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Trình tự cấp phép nuôi trồng thủy sản trên biển: Bước 1: Tổ chức, cá nhân gửi hồ sơ đến cơ quan có thẩm quyền. Bước 2: Trong thời hạn 45 ngày kể từ ngày nhận đủ hồ sơ, cơ quan có thẩm quyền thẩm định hồ sơ, xin ý kiến cơ quan quản lý nhà nước về tài nguyên Vay Nhanh Fast Money. edit socfskTề Thạch nghe được cả trường đang kháo nhau, sư muội năm hai đại học, bạn gái scandal Hàn Lăng Sa của hắn đang ôm Cố Trạch Vũ thắm thiết ngoài thao Thạch biết tiểu công chúa không muốn nhìn thấy Cố Trạch Vũ, bây giờ lại nghe người khác nói như thế, dĩ nhiên cho rằng Cố Trạch Vũ háo sắc. đảm bảo rằng hắn có ý đồ đen tối. Trong lòng hắn chỉ có tiểu công chúa là thuần khiết. Cơn tức xông thẳng lên đỉnh đầu, Tề Thạch đá văng cánh cửa phòng học, chạy đến thao hắn chạy đến vừa nhìn thấy Cố Trạch Vũ đang vuốt ve khuôn mặt Hàn Lăng Sa, mà Hàn Lăng Sa thì cúi đầu không nói câu nào. Nhất định là Cố Trạch Vũ chủ động đùa giỡn trước. Thủ đoạn lưu manh mọi người thấy rõ! TMD! Thiếu gia đây còn đang sáng suốt!Tề Thạch xông tới, quát to “Cố Trạch Vũ! Anh đang làm gì đấy? !”Cố Trạch Vũ và Hàn Lăng Sa đồng thời nhìn về phía hắn. Cố Trạch Vũ có chút ấn tượng với hắn. Hắn là nam sinh ngày đó đã bị mình đánh ngã gãy chân. Lúc đó không hiểu, bây giờ nghĩ lại thì ra hắn và Hàn Lăng Sa có quan hệ với Thạch dĩ nhiên không bỏ qua đôi mắt sưng đỏ của Hàn Lăng Sa, một tay kéo Hàn Lăng Sa ra sau, một tay chỉ Cố Trạch Vũ nói “Ngươi chỉ là một đoàn trưởng nhỏ có gì hơn người! Ngươi đến trụ sở quân đội hỏi một chút, người nào không biết Tề Thạch tôi thân phận thế nào! Ngay cả tôi cũng không dám đụng đến cô ấy, sao anh dám?”Cố Trạch Vũ hơi nheo mắt lại, nhìn Tề Thạch, lạnh lùng hỏi “Vậy cậu đến hỏi người trong nhà tổng bộ quân đội Bắc Kinh một chút, Cố Trạch Vũ tôi là ai?”Tề Thạch nhất thời á khẩu không trả lời được. Mặc dù nói trong quân khu thành phố G, địa vị của Hàn gia và Tề gia có uy quyền nhất, nhưng dù nói thế nào cũng chỉ là vua một cõi mà thôi. Tổng bộ Bắc Kinh… Thủ trưởng mấy quân khu cả nước ai dám trêu chọc?“Bạn trai em?” Cố Trạch Vũ khẽ nghiêng đầu, nhìn vào mắt Hàn Lăng Sa hỏi.“Không phải, “ Hàn Lăng Sa hắng giọng trả lời, “Bạn học.”Cố Trạch Vũ gật đầu coi như đáp lại câu trả lời, không nhìn đến Tề Thạch, nói với Hàn Lăng Sa “Tôi đã nói, những điều đó đều tự mình, nếu còn có lần sau, tôi sẽ mặc kệ… Sau khi trở về, nhớ ngủ một giấc, chuyện huấn luyện không thể tiếp tục, cả ngày chỉ nghĩ những chuyện không tốt… Về sau có chuyện gì có thể tìm tôi…”Hàn Lăng Sa khéo léo gật đầu, dáng vẻ của cô lúc này làm cho Tề Thạch há mồm trợn mắt. Hắn chưa bao giờ thấy Hàn Lăng Sa ngoan ngoãn nghe lời như hiện tại.“Tôi muốn nói chuyện này với anh, “ Hàn Lăng Sa lướt qua Tề Thạch, đi tới cạnh Cố Trạch Vũ, nháy mắt ý bảo hắn tìm chỗ không người nói Trạch Vũ gật đầu nói “Đến phòng làm việc.” sau đó dẫn Hàn Lăng Sa Thạch ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn bóng lưng đôi nam nữ cực kỳ xứng đôi trước mắt. Tề Thạch không tin Hàn Lăng Sa không biết hắn nghĩ gì, nhiều lần ra hiệu rõ rệt như vậy, kẻ ngốc đều biết. Cô luôn nói là cô phải đợi “tiểu ca ca”, cô còn thích “tiểu ca ca”, hắn cảm thấy đó là thanh mai trúc mã, cần phải có thời gian từ từ. Thế nhưng hắn không nghĩ tới, Cố Trạch Vũ mới xuất hiện nửa tháng đã khiến tiểu công chúa kiêu căng thay đổi. Trong lòng cảm thấy chua xót, đau đớn như dao cứa không nói nên lời…“Chuyện gì?” Cố Trạch Vũ dẫn Hàn Lăng Sa vào phòng làm việc, rót nước mời cô rồi mới chậm rãi hỏi.“Là…chuyện đó…về chuyện của mẹ tôi…” Hàn Lăng Sa không biết làm sao, ngay cả cô cũng không biết lúc nãy sao lại nhanh miệng như vậy, trong lúc khóc đến mức đầu óc choáng váng đã nói chuyện đó ra.“Em nói chuyện mẹ em làm sao?” Cố Trạch Vũ không nhìn cô mà tìm đồ trong ngăn kéo, “Không phải em muốn xin nghỉ huấn luyện sao?”Hàn Lăng Sa sững sờ gật đầu. Cô vốn dĩ đang rất mệt mỏi, nhân tiện muốn xin nghỉ, nhưng không biết nên mở lời thế nào.“Vậy cám ơn…”“Ừm.” Cố Trạch Vũ nhàn nhạt đáp, viết một mảnh giấy bảo cô đưa cho huấn luyện viên, “Trở về nghỉ ngơi cho khỏe, cả ngày đừng nghĩ đến những chuyện không đâu, có thời gian rỗi thì học tập cho tốt, em bây giờ…”“Được rồi, được rồi…” Hàn Lăng Sa nghe giọng điệu của hắn lại bắt đầu thấy phiền não, “Anh bao nhiêu tuổi? Sao giọng điệu giống ba tôi quá!”“Haz..tôi nói em…”Hàn Lăng Sa khôi phục dáng vẻ cao cao tại thượng, cầm lấy mẩu giấy trong tay Cố Trạch Vũ, hừ lạnh rồi ra khỏi phòng làm việc. Cố Trạch Vũ ngồi trên ghế làm việc, ngón trỏ và ngón cái còn đang cầm một góc tờ Hàn Lăng Sa về nhà, Hàn Hành Viễn cũng đang nấu cơm với Đường Mỹ Linh trong bếp, nghe được “Rầm..” một tiếng, giật nảy mình. Giọng điệu hoang mang của người giúp việc truyền đến “Tiểu thư, cô đã về…”Đường Mỹ Linh nghe thấy cũng cuống cả lên, Hàn Hành Viễn khẩn trương lau mồ hôi. Trong lòng cảm thấy lo sợ, tiểu tổ tông thế nào đột nhiên lại về, không phải đang đi quân huấn sao? Thật vất vả mới nhân cơ hội này mang Đường Mỹ Linh về nhà ăn bữa cơm, sao không nói lời nào đã về rồi?“Dì Trương, dì đi theo tôi làm gì?” Hàn Lăng Sa kì quái nhìn người giúp việc đang đi theo cô lên lầu, “Ba tôi về chưa?”“Chưa…” dì Trương xoa xoa tay lắp bắp trả lời.“Vậu sao giày của ông ấy lại có ở cửa ra vào?” Hàn Lăng Sa liếc mắt thấy đôi giày da quân đội, “Giày cao gót bên cạnh không phải của dì chứ?”“Tôi…tôi…” Hàn Lăng Sa giận dữ, cô đã thấy người ngày thường nhanh nhẹn, ngoan ngoãn giờ như đang mắc chứng cuồng loạn.“Không phải bà ta lại đến chứ?” Hàn Lăng Sa hỏi xong không đợi dì Trương trả lời, trực tiếp đi xuống từng phòng dưới lầu Mỹ Linh núp ở sau lưng, nắm chặt áo sơ mi Hàn Hành Viễn run lẩy bẩy. Hàn Lăng Sa đã từng dùng cái chết uy hiếp Hàn Hành Viễn không được cho cô bước vào căn nhà này. Khi đó, cô bé cũng chỉ mới mười tuổi. Năm cô bé mười hai tuổi, Hàn Lăng Sa đã từng đem toàn bộ ly nước nóng đổ lên người cô, đến nay vẫn còn vết bỏng mờ nhạt… Hàn Lăng Sa chính là cơn ác mộng trong đời Đường Mỹ Linh.“Tiểu công chúa, con không cần phải làm vậy. Ba chỉ xem chúng ta như người một nhà lại chưa từng ăn cơm cùng nhau mới để dì Đường đến nhà làm một bữa cơm thật ngon cho con…” Hàn Hành Viễn nhìn Hàn Lăng Sa tức giận không còn cách nào, tự động kéo Đường Mỹ Linh từ trong bếp đi ra.“Người một nhà? Mẹ con đã chết rồi, người một nhà ở đâu ra?” Hàn Lăng Sa lạnh lùng nói, “Ba đã đồng ý với con cái gì? Vĩnh viễn sẽ không cho bà ta bước chân vào cửa Hàn gia, hiện tại bà ta đương hoàng đứng ở chỗ mẹ conlà có ý gì?”“Tiểu công chúa, mẹ con đã đi nhiều năm như vậy….con… Dì Đường…dì ấy rốt cuộc có điểm nào chưa tốt khiến con không vừa lòng?” Hàn Hành Viễn từ đầu đến cuối không thể giải quyết được khúc mắc trong lòng Hàn Lăng Sa.“Chỉ có một điều! Bà ta đã đoạt đi chồng của mẹ con! Điểm này còn chưa đủ sao?” Hàn Lăng Sa cố ý hét lên. Cô chính là muốn cho toàn thế giới biết người đàn bà này ghê tởm đến mức nào.“Tiểu công chúa…dì không có…ban đầu mẹ con đã… dì… con cũng biết là hôn nhân quân đội không cho phép…” Đường Mỹ Linh nức nở nói không nên lời bác bỏ. Cô gả cho Hàn Hành Viễn mười năm rồi, Hàn Lăng Sa chưa từng nhìn cô một lần. Ngay cả người trong đại viện cũng nhìn cô với ánh mắt xem thường. Những ánh mắt đó đối với cô như một đầu roi dài, mà bản thân mình bị đinh trên cây cột bị roi dài vô tình quật vào.“Bà xứng gọi tôi là “tiểu công chúa” sao? Bà là người trong đại viện sao?”“Tiểu công chúa, con không cần phải như vậy, dì Đường…”“Không nên như vậy? vậy ba nói con phải như thế nào?!” Hàn Lăng Sa điên cuồng chạy vào bếp cầm con dao ra, hướng Hàn Hành Viễn kêu gào, “Chẳng lẽ giống như mười năm trước để con dùng cái chết ép buộc các người?”“Bỏ dao xuống! Nghe lời!” Hàn Hành Viễn thấy cô cầm dao, mặt mũi trắng bệch, muốn đến lấy dao xuống lại sợ cô bị thương, từ đầu đến cuối đều do dự không dám đi lên.“Năm nay con cũng hai mươi tuổi rồi! Không có dũng khí làm chuyện như vậy nữa rồi…” Hàn Lăng Sa mặc kệ nước mắt tuôn trào, “Ba giết con đi, con cầu xin ba hãy giết con đi…”“Hàn Lăng Sa, con nổi điên làm gì? !” Hàn Hành Viễn quýnh lên, đỏ mắt bật miệng thốt ra tên của Lăng Sa vừa khóc vừa cười. Từ khi cô biết nhận thức đến nay, Hàn Hành Viễn đều gọi cô là “tiểu công chúa”, đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng nghiêm nghị để gọi đầy đủ tên cô. Thì ra cô đã đánh giá quá cao địa vị của mình ở trong lòng Lăng Sa đẩy hai người bọn họ, cầm dao chạy ra ngoài, Hàn Hành Viễn gấp gáp chạy đuổi kia người giúp việc thấy tình thế căng thẳng đã sớm gọi Phương bí thư. Bà biết, trong đại viện Hàn Lăng Sa và Phương bí thư rất thân thiết với nhau. Thời điểm mấu chốt, một câu nói của Phương bí thư có thể có tác bí thư vội vã chạy tới, nhìn thấy Hàn Hành Viễn lao ra ngoài vội kéo lại, hỏi chuyện gì đã xảy ra rồi mới nói “Anh cũng đừng đuổi theo, anh đến không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao? Anh trước hết nên về an ủi phu nhân, xem chừng trong lòng cô ấy cũng không chịu nổi. Tôi sẽ đi tìm tiểu công chúa, để nó ở chỗ tôi vài ngày. Anh đừng lo lắng quá, tôi đi tìm nó ngay…”Hàn Lăng Sa giống như phát điên chạy trong đại viện, nước mắt không ngừng rơi, trái tim tê dại. cô không biết đi đâu, không biết phải làm thế nào, chỉ là muốn chạy đi, không muốn nhìn thấy hai người kia, vĩnh viễn không nên gặp…Phương bí thư mặc dù là người trong quân đội, nhưng cũng chỉ làm ở phương diện giấy tờ, hơn nữa hiện tại cũng sắp năm mươi tuổi, thể lực đâu còn tốt, chỉ có thể cố gắng hết sức đuổi theo Hàn Lăng Sa. Thật sự chạy hết nổi, ông đứng ở cửa đại viện thở gấp. đột nhiên nhìn thấy xe của Cố Trạch Vũ.“Phương bí thư?” Cố Trạch Vũ nhìn phương bí thư đang dựa tường thì giật mình. Ông bây giờ cũng không để ý đến hình tượng nữa sao?“Nhanh…nhanh đuổi theo…nếu không thì….sẽ xảy ra chuyện…”Cố Trạch Vũ nhìn theo ngón tay Phương bí thư, đột nhiên nhìn thấy bóng lưng đang chạy của Hàn Lăng Sa. Cố Trạch Vũ nhíu mày theo thói quen, mở cửa xe, đuổi sở quân đội dù sao cũng là chỗ ở của các vị thủ trưởng, canh phòng tất nhiên rất nghiêm ngặt, từ cửa đại viện đi ra ngoài là một đoàn tường rào dài đỏ thắm, phải qua mấy trạm gác mới ra được đường này là hai giờ chiều, trên đầu, ánh mặt trời chói chang. Bên ngoài tường rào, ngoài Hàn Lăng Sa còn có Cố Trạch Vũ đang cố gắng chạy đuổi theo sau. Dù sao cũng là nhân tài tốt nghiệp trường quân đội, tay chân đều dài, rốt cuộc không lâu sau đã đuổi kịp Lăng Sa giống như một con thú bị công kích, trong mắt tràn đầy đề phòng, mặt đầy nước mắt, thậm chí nước mắt vẫn không ngừng Trạch Vũ ngăn cô lại, mặt không biến sắc nhìn con dao cô đang nắm chặt trong tay.“Chạy làm gì? Tôi cho phép em nghỉ huấn luyện nửa tháng, sao còn ra sức chạy?”“Tránh ra…” Hàn Lăng Sa cắn môi, không nhìn hắn.“Trước kia không phải lúc nào cũng gọi tôi là “thủ trưởng, thủ trưởng” sao? Bây giờ còn dám ra lệnh nữa hả?” Cố Trạch Vũ cố gắng thoải mái, chậm rãi đến gần cô, thừa dịp cô không chú ý bóp chặt cổ tay Lăng Sa giật mình đau nhức, dùng cánh tay còn lại ra sức đánh Cố Trạch Vũ. Hành động bát nháo này không ảnh hưởng gì đến Cố Trạch Vũ. Cố Trạch Vũ không tốn công sức rút con dao ra khỏi tay cô, kéo cô ngờ Hàn Lăng Sa cố gắng hết sức níu tay áo hắn không chịu đi, nước mắt rơi lã chã khẩn cầu “Tôi xin anh, đừng đưa tôi về, đừng đưa tôi về…” Ngôn Tình Nguồn Sưu tầm 147,975 Hoàn Thành 170000 27/10/2013 Đánh giá từ 14 lượt Truyện Cấp Trên, Xin Bao Nuôi! là một truyện khá hấp dẫn và thú vị, nếu là một độc giả yêu thích những truyện ngôn tình hẳn bạn sẽ thấy được nhiều khía cạnh khác nhau trong câu chuyện này. Không phải là quan hệ cha - con rể đơn thuần, cũng chẳng phải là mối tình thơ mộng vốn có mà là mối tình được sự bảo hộ của bậc thân xoay quanh mối tình với những thắng trầm, yêu thương; đọc truyện bạn sẽ thất được mối tình này. Cố Trạch Vũ không biết cô chính là con gái “Tiểu công chúa” của thủ trưởng. Mục tiêu của hắn chính là giáo huấn cô gái này. Hàn Lăng Sa không biết hắn là đàn em mà ba cô luôn nói “Không đơn giản”. Nguyện vọng của cô chính là giết chết người đàn ông này ngay dưới chân của mình. Khi Cố Trạch Vũ biết cô chính là “Tiểu công chúa”, suy nghĩ của hắn là bắt cô về nhà từ từ dạy dỗ. Khi Hàn Lăng Sa biết hắn là “Không đơn giản”, chiến thuật của cô là vội vàng hạ gục từ từ tiêu Lăng Sa lúc bé rất mũm mĩm đáng yêu lại luôn được Hàn phu nhân mặc nhiều trang phục xinh đẹp. Cô bé có 5chiếc váy trắng bồng bồng, bím tóc nhỏ xinh xắn, chiếc giày da nhỏ màu đỏ hiển nhiên rất giống một tiểu công chúa. Hơn nữa, bản thân Hàn Lăng Sa lại khéo léo, thông minh, cái miệng nhỏ nhắn như quét mật, gặp người trong viện liền gọi là “Chú, bác, cô, dì, danh, chị”, làm cho đối phương hết ôm rồi đến hôn, hận không được ôm về nhà mình. Hàn Hành Viễn vì thế càng cưng chiều con gái đến tận mây xanh, nếu cô muốn trăng trên trời, ông cũng có thể lấy về cho sống của cô công chúa nhỏ nhắn này là như thế, kiệu sau này mọi thứ sẽ diễn ra sao, mối tình này đến cuối cùng là tốt đẹp hay không. mời bạn theo dõi truyện ngôn tình đặc sắc này Tác giả Bát Trà Hương Định dạng Sách PDFSố trang 426 Lượt xem/nghe 138 Lượt đọc 64Lượt tải 21 Kích thước MB Tạo lúc Tue, 08/11/2022 1538 Thể loại TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời... * Họ và tên của bạn * Ngày tháng năm sinh Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras Pitago Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Cấp Trên, Xin Bao Nuôi! PDF của tác giả Bát Trà Hương nếu chưa có điều kiện. Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy. Cám ơn sự hỗ trợ, động viên để duy trì và phát triển website. Mọi đóng góp xin gửi vềNgười nhận Hoàng Nhật MinhSố tài khoản 103873878411Ngân hàng VietinBank Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo CÓ THỂ BẠN CŨNG THÍCH Cuộc Chơi Nguyễn Thị Châu Giang Cuộc Chơi Nhan Sắc Nhiều Tác Giả Cuộc Đời Chín Ngày Thierry Cohen Cuộc Đời Dài Lắm Chu Lai Cuộc Đời Galilei Bertolt Brecht Cuộc Đời Lenin Maria Prilezhayeva Cuộc Đời Tôi Một Trăm Giờ Với Fidel Castro Fidel Castro Admin Tue, 08/11/2022 1538 138 KHOA HỌC TÂM LINH Nhà Khảo Cổ Học Tuyên Bố Đã Tìm Thấy Bằng Chứng Về Nền Văn Minh Cổ Đại Tiên Tiến Ở Nam Cực Hiện Tượng Mặt Trăng Máu’ Báo Hiệu Ngày Tận Thế Nhân Loại? Cơ Thể Con Người Dưới Góc Nhìn Năng Lượng Khoa Học Chứng Minh Được Thần Giao Cách Cảm’ Có Thật Tantra Tantric Là Gì Trong Khi Quan Hệ Và Hướng Dẫn Chi Tiết Ý Thức Cá Nhân Tương Tác Với Các Ý Thức Khác Trong Vũ Trụ Trí Tuệ Và Sự Im Lặng Của Lão Tử Cái Tôi Tâm Linh Spiritual Ego 15 Dấu Hiệu Của Một Người Ái Kỷ Tâm Linh Spiritual Narcissist NHẠC CHỮA LÀNH Năng Lượng Tinh Thể Trò Chơi Của Gió Various Artists Năng Lượng Tinh Thể Hồ Trên Mây Various Artists Năng Lượng Tinh Thể Lời Của Núi Various Artists Năng Lượng Tinh Thể Tình Yêu Của Đất Various Artists Một Ngày Trong Đời - A Day In The Life Danny Wright Giấc Mơ Mùa Thu - Autumn Dreams Danny Wright Đen Và Trắng - Black And White Danny Wright Hạ Màn Cuộc Gọi - Curtain Call Danny Wright Sống Và Yêu - Do You Live Do You Love Danny Wright Người Chữa Lành Trái Tim - Healer Of Hearts Danny Wright Người Chữa Lành Trái Tim - Healer Of Hearts Danny Wright Đang Cập Nhật Top views Theo Ngày Theo Tuần Theo Tháng 16 - Đứa Trẻ Hư Tử Kim Trần16 - Ếch Mạc Ngôn13 - Mindset - Tâm Lý Học Thành Công Carol S. Dweck12 - 100 Ý Tưởng Thay Đổi Thiết Kế Đồ Họa Steven Heller12 - Chiếc Bản Lề Cong John Dickson Carr12 - Thượng Chi Văn Tập I Phạm Quỳnh11 - Bộ Tổng Tham mưu Xô Viết trong chiến tranh Sergei Matveevich Shtemenko 233 - Đứa Trẻ Hư Tử Kim Trần107 - Mindset - Tâm Lý Học Thành Công Carol S. Dweck75 - Chiến Tranh Không Có Một Khuôn Mặt Phụ Nữ Svetlana Alexievich67 - Ăn Dặm Không Phải Là Cuộc Chiến Hachun Lynnet56 - Miếng Da Lừa Honoré De Balzac53 - Ếch Mạc Ngôn52 - Mặt Trăng Và Đồng Sáu Xu William Somerset Maugham 497 - Đứa Trẻ Hư Tử Kim Trần166 - Mindset - Tâm Lý Học Thành Công Carol S. Dweck102 - Ếch Mạc Ngôn100 - Chiến Tranh Không Có Một Khuôn Mặt Phụ Nữ Svetlana Alexievich84 - Ăn Dặm Không Phải Là Cuộc Chiến Hachun Lynnet81 - Cái Tôi Và Cái Nó Sigmund Freud78 - Mặt Trăng Và Đồng Sáu Xu William Somerset Maugham SÁCH NÓI - AUDIO BOOKS 013955Dinh Dưỡng - Chìa Khóa Vàng Cho Sức Khỏe Lisa Hark 012618Suối Nguồn Tươi Trẻ Peter Kelder 022033Bác Sĩ Tốt Nhất Là Chính Mình Hồng Chiêu Quang 100021Cuộc Sống Trong Thời Đại Vàng Sal Rachele 023820Hoàng Đế Nội Kinh Tố Vấn Nguyễn Tử Siêu 050338Không Đến Một Peter Thiel 233514Sông Đông Êm Đềm - Phần 2 Mikhail Aleksandrovich Sholokhov edit SocfskTrong đại viện* quân khu thành phố G, không ai không biết tiểu công chúa nhà họ Hàn – Hàn Lăng Sa. Cũng không ai trong đại viện không biết Hàn sư trưởng, một người từ trước đến nay đối với cấp dưới luôn luôn nghiêm khắc, là một cấp trên có nguyên tắc, duy chỉ có đối diện với tiểu công chúa là hoàn toàn không có nguyên viện nơi ở dành cho các gia đình quân nhân ởHàn Lăng Sa ở đại viện được mọi người đặt biệt hiệu là “Tiểu công chúa”. Biệt danh này cũng là có căn Lăng Sa lúc bé rất mũm mĩm đáng yêu lại luôn được Hàn phu nhân mặc nhiều trang phục xinh đẹp. Cô bé có chiếc váy trắng bồng bồng, bím tóc nhỏ xinh xắn, chiếc giày da nhỏ màu đỏ hiển nhiên rất giống một tiểu công chúa. Hơn nữa, bản thân Hàn Lăng Sa lại khéo léo, thông minh, cái miệng nhỏ nhắn như quét mật, gặp người trong viện liền gọi là “Chú, bác, cô, dì, anh, chị”, làm cho đối phương hết ôm rồi đến hôn, hận không được ôm về nhà mình. Hàn Hành Viễn vì thế càng cưng chiều con gái đến tận mây xanh, nếu cô muốn trăng trên trời, hắn cũng có thể lấy về cho dần cái danh công chúa này cũng được truyền ra khỏi đại viện. Mọi người thấy cô sẽ cười híp mắt, ngoắc ngoắc tay “Tiểu công chúa, cô chú ôm …”Về sau, ngay cả ba cô Hàn Hành Viễn cũng không gọi cô là “Sa Sa” mà trực tiếp gọi là “Tiểu công chúa”.Hàn Lăng Sa rất nhanh chóng thích ứng với xưng hô này, từ vườn trẻ lên đến đại học, cô lớn lên với thân phận là tiểu công chúa. Khiêu vũ, piano, đàn tranh, cờ vây, vẽ tranh, mỗi loại đều được giáo viên danh tiếng dạy dỗ. Tư chất thiên bẩm khá cao nên những cái cô học đều giỏi. Một cô gái xinh đẹp, gia thế bối cảnh hùng hậu, đa tài đa nghệ, làm sao không thể có cuộc sống, dáng vẻ cao cao tại thượng cơ chứ?Cô sinh ra chính là một tiểu công chúa…Thành phố G cũng được coi là một thành phố lớn nổi tiếng cả nước, mà quân khu J cũng được coi là bộ mặt của thành phố. Nói trắng ra là, ở thành phố, quân khu J là quan trọng nhất. Các công trình bên ngoài cũng chỉ được xem như là cái vỏ, kì thực tất cả đều là quân khu của các thủ trưởng trong đại viện. Mà Hàn Hành Xa không nghi ngờ gì là một thành viên tương đối có tiếng giảng học kỳ mới, Hàn Lăng Sa một lần nữa cự tuyệt yêu cầu ba tự mình lái xe đưa cô đến trường. Ông đâu phải là đưa cô đi học, ông hoàn toàn chỉ có ý định đi chơi, xua tan phiền muộn!Đến bây giờ, Hàn Lăng Sa vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ba đưa cô đến trường lúc khai giảng đại học năm nhất. Xe là xe Jeep phong cách nhà binh, hơn nữa, biển trắng đằng sau xe còn là bốn con số vô cùng đặc biệt càng khiến cho nhiều người phải quay đầu nhìn.“Tiểu công chúa, để ba tiễn con đi đi…. Để con đi một mình, ba không yên tâm!” Hàn Hành Viễn cười nịnh bợ, nhích lại gần cô con gái.“Nhé….tiến con? Không phải để ba khoe khoang cái biển số xe kia ấy chứ?” Hàn Lăng Sa vỗ vỗ đầu ba mình, “Ây da, tránh ra, tránh ra, con còn phải sắp xếp quần áo!”“Tiểu công chúa …cái biển số rởm ấy có cái gì tốt để khoe hay sao? Con xem, ba bận bịu như vậy, vừa nghe con nói phải quay lại trường học đã bỏ lại bác Lâm và Đoàn trưởng mới tới để quay về tiễn con rồi, con hãy thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này của ba đi…” Bị con gái mình chê, Hàn Hành Viễn cảm giác bị đả kích lớn, không còn nhớ đến dáng vẻ uy phong thường ngày nữa.“Ba à, ba có thể cho con xem dáng vẻ thường ngày ba đối đãi với cấp dưới không? Dáng vẻ này của ba làm cho con cảm thấy ba không phải là thủ trưởng, ba chính là bác bảo vệ trong trường của con, thật sự người ta cũng mặc áo khoác quân phục ở ngoài, chỉ là áo ba có chút lông cổ áo dày hơn, chậc chậc…giữ cho ấm…” Hàn Lăng Sa nhìn quân phục trên người Hàn Hành Viễn, lắc đầu một cái. Có lúc cô hoài nghi Hàn sư trưởng mệnh danh “Bao công mặt đen” là ba của mình.“Tiểu công chúa…bảo vệ trong trường con có thể có bốn sao hai gạch sao?” dáng vẻ Hàn Hành Viễn có chút ai oán. trong quân đội 4 sao 2 gạch là cấp đại tá“Được rồi, được rồi, con nào dám để ba tháo biển số 0001 ra chỉ để tiễn con đi học?” Hàn Lăng Sa đến gần, hôn “Chụt…” lên mặt Hàn Hành Viễn, “Ba…Ba…không cần đâu, con tự đi…”Hàn Hành Viễn hết sức hưởng thụ con gái làm nũng, sờ sờ tóc cô “Wow, như vậy sẽ không có người khi dễ con ….”Hàn Lăng Sa đứng lên, nhìn trần nhà hô to “Hàn Hành Viễn!”“Có mặt!”“Đứng nghiêm, quẹo phải, đi đều bước! Một hai một, một hai một…”Chờ Hàn Hành Viễn ra khỏi phòng, Hàn Lăng Sa một cước đá cửa, lưu lại Hàn Hành Viễn thất bại đứng tại chỗ, nhẹ nhàng gõ cửa, không dám đấm mạnh, nếu chọc phải tiểu công chúa nhà hắn, hắn chẳng phải sẽ đau lòng chết!Hàn Lăng Sa đeo tai nghe nghe nhạc, tiếp tục sửa soạn quần áo. Nghe nói học kì này bắt đầu quay lại huấn luyện quân sự lần trước đã bị hủy vì bệnh truyền nhiễm bộc phát. Cô vốn tưởng rằng tránh được, ai ngờ trường học cho sinh viên năm hai và sinh viên năm nhất mới vào cùng nhau trải qua huấn luyện quân sự. Mọi người xung quanh đều kêu la rên rỉ, cô cũng không có ý kiến gì. Dù sao từ nhỏ đến lớn đều sống trong trụ sở quân đội, đã gặp không ít binh sĩ, cứ như vậy cô cũng thấy không có gì đáng khi thu dọn xong, Hàn Hành Viễn đi theo cô ra khỏi khuôn viên nhà mình.“Tiểu công chúa….thật sự không muốn ba tiễn sao?”“Đồng chí Hàn Hành Viễn, dù gì thì con cũng hai mươi tuổi rồi, đặt vào ví trí quân nhân như ba, so với những tân binh mười sáu mười bảy tuổi cũng coi như là có cánh rồi, ba không tin tưởng vào năng lực của con sao?”“Ba rất tin tưởng….năng lực học tập của con, tài nghệ của con, ba đều phải…” Hàn Hành Viễn chưa nói hết đã bị Hàn Lăng Sa cắt ngang.“Được rồi, được rồi, con không muốn đến trễ, con đi trước!” Hàn Lăng Sa vung tay lên, vác ba lô lên vai, chào hỏi nhân viên bảo vệ, kéo hành lý màu hồng ra khỏi đại Hành Viễn đứng nguyên tại chỗ nhìn, cảm thấy trong lòng chua xót, con gái lớn lên vì sao không còn thân thiết với mình nữa vậy?Đang lúc tinh thần Hàn Hành Viễn chán nản, Hàn Lăng Sa như cơn gió vụt quay lại, Hàn Hành Viễn từ xa nhìn thấy cô, miệng nhếch lên, vừa lúc gọi “Tiểu công chúa” chỉ thấy cô đưa một tay ra, hắn không hiểu nhìn cô.“Đưa con tiền, thuê xe thật đắt, phải có chi phí!”Khóe miệng Hàn Hành Viễn co giật, lòng tuy không tình nguyện nhưng vẫn móc ví, đếm một xấp tiền mặt đưa cho cô, vẫn không quên dặn dò “Không có tiền phải về lấy, có chuyện gì thì gọi cho ba.”“Biết biết….” Hàn Lăng Sa nhận tiền xong, xoay người rời đi, lưu lại Hàn Hành Viễn tiếp tục đứng yên trong gió.“Oa! Tiểu công chúa, tới rồi hả?” Tề Thạch nhìn thấy Hàn Lăng Sa từ trên taxi xuống vội vàng tiến tới giúp xách đồ.“Tề Bạch Thạch cậu không ở trong nhà vẽ tôm, chạy đến trường học của tôi làm gì?” Hàn Lăng Sa liếc mắt, đưa túi quẳng cho hắn, đứng yên tại Thạch và cô đều lớn lên trong đại viện. Khi còn bé Tề Bạch Thạch có bài văn vẽ tôm, về nhà Hàn Lăng Sa ép buộc Tề Bạch Thạch phải vẽ tôm cho cô xem. Lúc đó Hàn Lăng Sa là học sinh lớp một mà Tề Thạch chỉ mới học lớp hai, cũng đâu biết vẽ tôm, nhưng tiểu công chúa đã ra lệnh thì không được phép cãi lời. Tề Thạch lấy bài kiểm tra tiện tay dùng bút máy vẽ loạn được một vật hình dạng mảnh dài, nói cho Hàn Lăng Sa đây là trứng tôm. Tiểu công chúa vừa nhìn đã mếu miệng khóc. Lần này thật không hay rồi, cha mẹ Tề lo lắng, tiểu công chúa của cả đại viện bị tiểu tử nhà hắn chọc cho khóc, không phải Hàn sư trưởng sẽ đau lòng chết à? Chọc tiểu công chúa chính là chọc cả trụ sở quân khu!“Ngoan, nói cho ba biết, con sao lại khóc?” Hàn Hành Viễn ôm Hàn Lăng Sa bảo bối nhỏ bé trong lòng dụ dỗ.“Oa…oa…” Hàn Lăng Sa nức nở trả lời, “Hắn…hắn không vẽ tôm cho con …hắn gạt con…”“Tề Thạch, tiểu tử đáng chết!” cha của Tề Thạch là Tham Mưu Trưởng của quân khu, vừa nghe Hàn Lăng Sa nói thì bốc hỏa, trực tiếp kéo con trai khiển trách, “Con làm gì mà không vẽ? Á à?! Sao con lại gạt tiểu công chúa chứ?!”“Con không biết…!” Tề Thạch vô tội, từ nhỏ hắn đã thích tiểu công chúa hồng hào mũm mĩm, cô khóc, hắn cũng đau lòng, nhưng giờ bị cha hắn đánh một trận cũng thật oan uổng. “Ai da, cha, đau quá, nhẹ tay một chút… con thật sự không biết! Con mà biết lập tức đã vẽ cho tiểu công chúa rồi!”“Ngươi gạt người!” Hàn Lăng Sa mếu miệng, lại muốn khóc, “Trong sách sẽ nói lên tất cả!”Hàn Hành Viễn không muốn cô rơi nước mắt, vội vàng dụ dỗ “Tiểu công chúa mau nói cho ba, quyển sách kia viết gì? Nếu ba tìm được chứng cơ, ba sẽ bảo chú Tề xử lí hắn!”Tề Tham Mưu Trưởng đứng bên cạnh khóe miệng giật giật, thủ trưởng à, bao che cũng không cần phải rõ ràng như vậy chứ…“Sách ngữ văn nói Tề Bạch Thạch vẽ tôm rất khá…” Hàn Lăng Sa cắn ngón tay trả đại nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha hả, Hàn Lăng Sa tò mò nhìn ba mình, rồi lại nhìn chú Tề một chút, hoàn toàn không biết bọn họ đang cười cái gì, dáng vẻ rất mơ hồ. Tề Thạch đi tới, giật nhẹ quần cô, nhỏ giọng nói “Tiểu công chúa, tôi tên là Tề Thạch, không gọi là Tề Bạch Thạch…tôi không trắng, đen đấy…”Từ đó, “Tề Bạch Thạch” là biệt hiệu được Hàn Lăng Sa gọi riêng Tề thích hình như trong bài văn của Tề Thạch, có một ông tên là Tề Bạch Thạch có tài vẽ tôm. Hàn Lăng Sa không biết cứ ngỡ là Tề Thạch biết vẽ tôm  ôi trẻ con thật đáng yêu“Này! Cha tôi nói cậu đến trường nên đã để cho tôi đến đón cậu, cậu làm gì mà không để chú Hàn tiễn vậy?”“Tề Thạch, tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?” Hàn Lăng Sa đột nhiên gọi Tề Thạch lại trước Thạch rất ít khi nghe Hàn Lăng Sa chính thức hỏi hắn như vậy, cũng kinh ngạc quay đầu lại.“Cậu biết nữ sinh kia sao?”“Người nào?” Tề Thạch vội vã liếc hai mắt, “Không biết…Cậu đừng hiểu lầm, tôi thật sự không biết cô ta, tôi căn bản không biết cô gái kia là người nào!”“Tôi không nói là cậu chắc chắn biết cô ta!” Hàn Lăng Sa tức giận trả lời, “Nữ sinh kia tuần trước mượn tôi 500 đồng chưa trả, cậu đến đòi giúp tôi.”“Ha ha…tiểu công chúa, cậu thì thiếu tiền như vậy từ khi nào vậy? 500 đồng cậu cũng muốn đòi lại sao?”“Ôi chao, người bình thường như tôi làm sao so bì được với họa sĩ lớn, tiện tay vẽ một bức, chao ôi, giá trị liên thành đó nha.” Hàn Lăng Sa lập tức sa sầm nét mặt. “Dân thường như tôi nào có thể để ngài xách túi giùm cơ chứ? Cũng đừng làm bẩn đôi tay cao quý ngọc ngà vì nghệ thuật kia.”Tề Thạch tinh thần hỗn loạn bị Hàn Lăng Sa giành lấy túi, liền vội vàng kéo cô lại “Tiểu công chúa, tôi biết tôi sai rồi có được không? Tôi đi, tôi đi…cô ta nợ người 500 đồng chính là thiếu tôi 50000! Thiếu gia tôi không thể không chỉnh cô ta rồi!” Nói xong, hắn xắn tay áo giận đùng đùng Lăng Sa thấy vậy vội kéo hành lý chạy như bay về phòng ngủ của mình. Nữ sinh kia căn bản không thiếu tiền cô, quan trọng hơn, nữ sinh kia là bạn gái của đội trưởng đội võ thuật thành phố G, có khả năng đánh bại loại kia ám chỉ a Tề Thạch… Tác giả Bát Trà Hương Converter Ngocquynh520 Editor Socfsk Giới thiệu Cố Trạch Vũ không biết cô chính là con gái “Tiểu công chúa” của thủ trưởng Mục tiêu của hắn chính là giáo huấn cô gái này. Hàn Lăng Sa không biết hắn là đàn em mà ba cô luôn nói “Không đơn giản” Nguyện vọng của cô chính là giết chết người đàn ông này ngay dưới chân của mình Khi Cố Trạch Vũ biết cô chính là “Tiểu công chúa” Suy nghĩ của hắn là bắt cô về nhà từ từ dạy dỗ. Khi Hàn Lăng Sa biết hắn là “Không đơn giản” Chiến thuật của cô là vội vàng hạ gục từ từ tiêu diệt Chương 1 Tiểu công chúa nhà họ Hàn. Trong đại viện* quân khu thành phố G, không ai không biết tiểu công chúa nhà họ Hàn – Hàn Lăng Sa. Cũng không ai trong đại viện không biết sư trưởng Hàn, một người từ trước đến nay đối với cấp dưới luôn luôn nghiêm khắc, là một cấp trên có nguyên tắc, duy chỉ có đối diện với tiểu công chúa là hoàn toàn không có nguyên tắc. Đại viện nơi ở dành cho các gia đình quân nhân ở Hàn Lăng Sa ở đại viện được mọi người đặt biệt hiệu là “Tiểu công chúa”. Biệt danh này cũng là có căn cứ. Hàn Lăng Sa lúc bé rất mũm mĩm đáng yêu lại luôn được Hàn phu nhân mặc nhiều trang phục xinh đẹp. Cô bé có chiếc váy trắng bồng bồng, bím tóc nhỏ xinh xắn, chiếc giày da nhỏ màu đỏ hiển nhiên rất giống một tiểu công chúa. Hơn nữa, bản thân Hàn Lăng Sa lại khéo léo, thông minh, cái miệng nhỏ nhắn như quét mật, gặp người trong viện liền gọi là “Chú, bác, cô, dì, anh, chị”, làm cho đối phương hết ôm rồi đến hôn, hận không được ôm về nhà mình. Hàn Hành Viễn vì thế càng cưng chiều con gái đến tận mây xanh, nếu cô muốn trăng trên trời, ông cũng có thể lấy về cho cô. Dần dần cái danh công chúa này cũng được truyền ra khỏi đại viện. Mọi người thấy cô sẽ cười híp mắt, ngoắc ngoắc tay “Tiểu công chúa, cô chú ôm …” Về sau, ngay cả ba cô, Hàn Hành Viễn cũng không gọi cô là “Sa Sa” mà trực tiếp gọi là “Tiểu công chúa”. Hàn Lăng Sa rất nhanh chóng thích ứng với xưng hô này, từ vườn trẻ lên đến đại học, cô lớn lên với thân phận là tiểu công chúa. Khiêu vũ, piano, đàn tranh, cờ vây, vẽ tranh, mỗi loại đều được giáo viên danh tiếng dạy dỗ. Tư chất thiên bẩm khá cao nên những cái cô học đều giỏi. Một cô gái xinh đẹp, gia thế bối cảnh hùng hậu, đa tài đa nghệ, làm sao không thể có cuộc sống, dáng vẻ cao cao tại thượng cơ chứ? Cô sinh ra chính là một tiểu công chúa… Thành phố G cũng được coi là một thành phố lớn nổi tiếng cả nước, mà quân khu J cũng được coi là bộ mặt của thành phố. Nói trắng ra là, ở thành phố, quân khu J là quan trọng nhất. Các công trình bên ngoài cũng chỉ được xem như là cái vỏ, kì thực tất cả đều là quân khu của các thủ trưởng trong đại viện. Mà Hàn Hành Xa không nghi ngờ gì là một thành viên tương đối có tiếng tăm. Khai giảng học kỳ mới, Hàn Lăng Sa một lần nữa cự tuyệt yêu cầu ba tự mình lái xe đưa cô đến trường. Ông đâu phải là đưa cô đi học, ông hoàn toàn chỉ có ý định đi chơi, xua tan phiền muộn! Đến bây giờ, Hàn Lăng Sa vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ba đưa cô đến trường lúc khai giảng đại học năm nhất. Xe là xe Jeep phong cách nhà binh, hơn nữa, biển trắng đằng sau xe còn là bốn con số vô cùng đặc biệt càng khiến cho nhiều người phải quay đầu nhìn. “Tiểu công chúa, để ba tiễn con đi đi…. Để con đi một mình, ba không yên tâm!” Hàn Hành Viễn cười nịnh bợ, nhích lại gần cô con gái. “Hả….tiến con? Không phải để ba khoe khoang cái biển số xe kia ấy chứ?” Hàn Lăng Sa vỗ vỗ đầu ba mình, “Ây da, tránh ra, tránh ra, con còn phải sắp xếp quần áo!” “Tiểu công chúa …cái biển số rởm ấy có cái gì tốt để khoe hay sao? Con xem, ba bận bịu như vậy, vừa nghe con nói phải quay lại trường học đã bỏ lại bác Lâm và Đoàn trưởng mới tới để quay về tiễn con rồi, con hãy thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này của ba đi…” Bị con gái mình chê, Hàn Hành Viễn cảm giác bị đả kích lớn, không còn nhớ đến dáng vẻ uy phong thường ngày nữa. “Ba à, ba có thể cho con xem dáng vẻ thường ngày ba đối đãi với cấp dưới không? Dáng vẻ này của ba làm cho con cảm thấy ba không phải là thủ trưởng, ba chính là bác bảo vệ trong trường của con, thật sự người ta cũng mặc áo khoác quân phục ở ngoài, chỉ là áo ba có chút lông cổ áo dày hơn, chậc chậc…giữ cho ấm…” Hàn Lăng Sa nhìn quân phục trên người Hàn Hành Viễn, lắc đầu một cái. Có lúc cô hoài nghi Sư trưởng Hàn mệnh danh “Bao công mặt đen” là ba của mình. “Tiểu công chúa…bảo vệ trong trường con có thể có bốn sao hai gạch sao?” dáng vẻ Hàn Hành Viễn có chút ai oán. trong quân đội 4 sao 2 gạch là cấp đại tá “Được rồi, được rồi, con nào dám để ba tháo biển số 0001 ra chỉ để tiễn con đi học?” Hàn Lăng Sa đến gần, hôn “Chụt…” lên mặt Hàn Hành Viễn, “Ba…Ba…không cần đâu, con tự đi…” Hàn Hành Viễn hết sức hưởng thụ con gái làm nũng, sờ sờ tóc cô “Wow, như vậy sẽ không có người khi dễ con ….” Hàn Lăng Sa đứng lên, nhìn trần nhà hô to “Hàn Hành Viễn!” “Có mặt!” “Đứng nghiêm, quẹo phải, đi đều bước! Một hai một, một hai một…” Chờ Hàn Hành Viễn ra khỏi phòng, Hàn Lăng Sa một cước đá cửa, lưu lại Hàn Hành Viễn thất bại đứng tại chỗ, nhẹ nhàng gõ cửa, không dám đấm mạnh, nếu chọc phải tiểu công chúa nhà ông, ông chẳng phải sẽ đau lòng chết! Hàn Lăng Sa đeo tai nghe nghe nhạc, tiếp tục sửa soạn quần áo. Nghe nói học kì này bắt đầu quay lại huấn luyện quân sự lần trước đã bị hủy vì bệnh truyền nhiễm bộc phát. Cô vốn tưởng rằng tránh được, ai ngờ trường học cho sinh viên năm hai và sinh viên năm nhất mới vào cùng nhau trải qua huấn luyện quân sự. Mọi người xung quanh đều kêu la rên rỉ, cô cũng không có ý kiến gì. Dù sao từ nhỏ đến lớn đều sống trong trụ sở quân đội, đã gặp không ít binh sĩ, cứ như vậy cô cũng thấy không có gì đáng sợ. Sau khi thu dọn xong, Hàn Hành Viễn đi theo cô ra khỏi khuôn viên nhà mình. “Tiểu công chúa….thật sự không muốn ba tiễn sao?” “Đồng chí Hàn Hành Viễn, dù gì thì con cũng hai mươi tuổi rồi, đặt vào ví trí quân nhân như ba, so với những tân binh mười sáu mười bảy tuổi cũng coi như là có cánh rồi, ba không tin tưởng vào năng lực của con sao?” “Ba rất tin tưởng….năng lực học tập của con, tài nghệ của con, ba đều phải…” Hàn Hành Viễn chưa nói hết đã bị Hàn Lăng Sa cắt ngang. “Được rồi, được rồi, con không muốn đến trễ, con đi trước!” Hàn Lăng Sa vung tay lên, vác ba lô lên vai, chào hỏi nhân viên bảo vệ, kéo hành lý màu hồng ra khỏi đại viện. Hàn Hành Viễn đứng nguyên tại chỗ nhìn, cảm thấy trong lòng chua xót, con gái lớn lên vì sao không còn thân thiết với mình nữa vậy? Đang lúc tinh thần Hàn Hành Viễn chán nản, Hàn Lăng Sa như cơn gió vụt quay lại, Hàn Hành Viễn từ xa nhìn thấy cô, miệng nhếch lên, vừa lúc gọi “Tiểu công chúa” chỉ thấy cô đưa một tay ra, ông không hiểu nhìn cô. “Đưa con tiền, thuê xe rất đắt, phải có chi phí!” Khóe miệng Hàn Hành Viễn co giật, lòng tuy không tình nguyện nhưng vẫn móc ví, đếm một xấp tiền mặt đưa cho cô, vẫn không quên dặn dò “Không có tiền phải về lấy, có chuyện gì thì gọi cho ba.” “Biết biết….” Hàn Lăng Sa nhận tiền xong, xoay người rời đi, lưu lại Hàn Hành Viễn tiếp tục đứng yên trong gió. Tác giả Bát Trà HươngConverter Ngocquynh520Editor SocfskGiới thiệuCố Trạch Vũ không biết cô chính là con gái “Tiểu công chúa” của thủ trưởngMục tiêu của hắn chính là giáo huấn cô gái Lăng Sa không biết hắn là đàn em mà ba cô luôn nói “Không đơn giản”Nguyện vọng của cô chính là giết chết người đàn ông này ngay dưới chân của mìnhKhi Cố Trạch Vũ biết cô chính là “Tiểu công chúa”Suy nghĩ của hắn là bắt cô về nhà từ từ dạy Hàn Lăng Sa biết hắn là “Không đơn giản”Chiến thuật của cô là vội vàng hạ gục từ từ tiêu diệtChương 1 Tiểu công chúa nhà họ đại viện* quân khu thành phố G, không ai không biết tiểu công chúa nhà họ Hàn – Hàn Lăng Sa. Cũng không ai trong đại viện không biết sư trưởng Hàn, một người từ trước đến nay đối với cấp dưới luôn luôn nghiêm khắc, là một cấp trên có nguyên tắc, duy chỉ có đối diện với tiểu công chúa là hoàn toàn không có nguyên viện nơi ở dành cho các gia đình quân nhân ởHàn Lăng Sa ở đại viện được mọi người đặt biệt hiệu là “Tiểu công chúa”. Biệt danh này cũng là có căn Lăng Sa lúc bé rất mũm mĩm đáng yêu lại luôn được Hàn phu nhân mặc nhiều trang phục xinh đẹp. Cô bé có chiếc váy trắng bồng bồng, bím tóc nhỏ xinh xắn, chiếc giày da nhỏ màu đỏ hiển nhiên rất giống một tiểu công chúa. Hơn nữa, bản thân Hàn Lăng Sa lại khéo léo, thông minh, cái miệng nhỏ nhắn như quét mật, gặp người trong viện liền gọi là “Chú, bác, cô, dì, anh, chị”, làm cho đối phương hết ôm rồi đến hôn, hận không được ôm về nhà mình. Hàn Hành Viễn vì thế càng cưng chiều con gái đến tận mây xanh, nếu cô muốn trăng trên trời, ông cũng có thể lấy về cho dần cái danh công chúa này cũng được truyền ra khỏi đại viện. Mọi người thấy cô sẽ cười híp mắt, ngoắc ngoắc tay “Tiểu công chúa, cô chú ôm …”Về sau, ngay cả ba cô, Hàn Hành Viễn cũng không gọi cô là “Sa Sa” mà trực tiếp gọi là “Tiểu công chúa”.Hàn Lăng Sa rất nhanh chóng thích ứng với xưng hô này, từ vườn trẻ lên đến đại học, cô lớn lên với thân phận là tiểu công chúa. Khiêu vũ, piano, đàn tranh, cờ vây, vẽ tranh, mỗi loại đều được giáo viên danh tiếng dạy dỗ. Tư chất thiên bẩm khá cao nên những cái cô học đều giỏi. Một cô gái xinh đẹp, gia thế bối cảnh hùng hậu, đa tài đa nghệ, làm sao không thể có cuộc sống, dáng vẻ cao cao tại thượng cơ chứ?Cô sinh ra chính là một tiểu công chúa…Thành phố G cũng được coi là một thành phố lớn nổi tiếng cả nước, mà quân khu J cũng được coi là bộ mặt của thành phố. Nói trắng ra là, ở thành phố, quân khu J là quan trọng nhất. Các công trình bên ngoài cũng chỉ được xem như là cái vỏ, kì thực tất cả đều là quân khu của các thủ trưởng trong đại viện. Mà Hàn Hành Xa không nghi ngờ gì là một thành viên tương đối có tiếng giảng học kỳ mới, Hàn Lăng Sa một lần nữa cự tuyệt yêu cầu ba tự mình lái xe đưa cô đến trường. Ông đâu phải là đưa cô đi học, ông hoàn toàn chỉ có ý định đi chơi, xua tan phiền muộn!Đến bây giờ, Hàn Lăng Sa vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ba đưa cô đến trường lúc khai giảng đại học năm nhất. Xe là xe Jeep phong cách nhà binh, hơn nữa, biển trắng đằng sau xe còn là bốn con số vô cùng đặc biệt càng khiến cho nhiều người phải quay đầu nhìn.“Tiểu công chúa, để ba tiễn con đi đi…. Để con đi một mình, ba không yên tâm!” Hàn Hành Viễn cười nịnh bợ, nhích lại gần cô con gái.“Hả….tiến con? Không phải để ba khoe khoang cái biển số xe kia ấy chứ?” Hàn Lăng Sa vỗ vỗ đầu ba mình, “Ây da, tránh ra, tránh ra, con còn phải sắp xếp quần áo!”“Tiểu công chúa …cái biển số rởm ấy có cái gì tốt để khoe hay sao? Con xem, ba bận bịu như vậy, vừa nghe con nói phải quay lại trường học đã bỏ lại bác Lâm và Đoàn trưởng mới tới để quay về tiễn con rồi, con hãy thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này của ba đi…” Bị con gái mình chê, Hàn Hành Viễn cảm giác bị đả kích lớn, không còn nhớ đến dáng vẻ uy phong thường ngày nữa.“Ba à, ba có thể cho con xem dáng vẻ thường ngày ba đối đãi với cấp dưới không? Dáng vẻ này của ba làm cho con cảm thấy ba không phải là thủ trưởng, ba chính là bác bảo vệ trong trường của con, thật sự người ta cũng mặc áo khoác quân phục ở ngoài, chỉ là áo ba có chút lông cổ áo dày hơn, chậc chậc…giữ cho ấm…” Hàn Lăng Sa nhìn quân phục trên người Hàn Hành Viễn, lắc đầu một cái. Có lúc cô hoài nghi Sư trưởng Hàn mệnh danh “Bao công mặt đen” là ba của mình.“Tiểu công chúa…bảo vệ trong trường con có thể có bốn sao hai gạch sao?” dáng vẻ Hàn Hành Viễn có chút ai oán. trong quân đội 4 sao 2 gạch là cấp đại tá“Được rồi, được rồi, con nào dám để ba tháo biển số 0001 ra chỉ để tiễn con đi học?” Hàn Lăng Sa đến gần, hôn “Chụt…” lên mặt Hàn Hành Viễn, “Ba…Ba…không cần đâu, con tự đi…”Hàn Hành Viễn hết sức hưởng thụ con gái làm nũng, sờ sờ tóc cô “Wow, như vậy sẽ không có người khi dễ con ….”Hàn Lăng Sa đứng lên, nhìn trần nhà hô to “Hàn Hành Viễn!”“Có mặt!”“Đứng nghiêm, quẹo phải, đi đều bước! Một hai một, một hai một…”Chờ Hàn Hành Viễn ra khỏi phòng, Hàn Lăng Sa một cước đá cửa, lưu lại Hàn Hành Viễn thất bại đứng tại chỗ, nhẹ nhàng gõ cửa, không dám đấm mạnh, nếu chọc phải tiểu công chúa nhà ông, ông chẳng phải sẽ đau lòng chết!Hàn Lăng Sa đeo tai nghe nghe nhạc, tiếp tục sửa soạn quần áo. Nghe nói học kì này bắt đầu quay lại huấn luyện quân sự lần trước đã bị hủy vì bệnh truyền nhiễm bộc phát. Cô vốn tưởng rằng tránh được, ai ngờ trường học cho sinh viên năm hai và sinh viên năm nhất mới vào cùng nhau trải qua huấn luyện quân sự. Mọi người xung quanh đều kêu la rên rỉ, cô cũng không có ý kiến gì. Dù sao từ nhỏ đến lớn đều sống trong trụ sở quân đội, đã gặp không ít binh sĩ, cứ như vậy cô cũng thấy không có gì đáng khi thu dọn xong, Hàn Hành Viễn đi theo cô ra khỏi khuôn viên nhà mình.“Tiểu công chúa….thật sự không muốn ba tiễn sao?”“Đồng chí Hàn Hành Viễn, dù gì thì con cũng hai mươi tuổi rồi, đặt vào ví trí quân nhân như ba, so với những tân binh mười sáu mười bảy tuổi cũng coi như là có cánh rồi, ba không tin tưởng vào năng lực của con sao?”“Ba rất tin tưởng….năng lực học tập của con, tài nghệ của con, ba đều phải…” Hàn Hành Viễn chưa nói hết đã bị Hàn Lăng Sa cắt ngang.“Được rồi, được rồi, con không muốn đến trễ, con đi trước!” Hàn Lăng Sa vung tay lên, vác ba lô lên vai, chào hỏi nhân viên bảo vệ, kéo hành lý màu hồng ra khỏi đại Hành Viễn đứng nguyên tại chỗ nhìn, cảm thấy trong lòng chua xót, con gái lớn lên vì sao không còn thân thiết với mình nữa vậy?Đang lúc tinh thần Hàn Hành Viễn chán nản, Hàn Lăng Sa như cơn gió vụt quay lại, Hàn Hành Viễn từ xa nhìn thấy cô, miệng nhếch lên, vừa lúc gọi “Tiểu công chúa” chỉ thấy cô đưa một tay ra, ông không hiểu nhìn cô.“Đưa con tiền, thuê xe rất đắt, phải có chi phí!”Khóe miệng Hàn Hành Viễn co giật, lòng tuy không tình nguyện nhưng vẫn móc ví, đếm một xấp tiền mặt đưa cho cô, vẫn không quên dặn dò “Không có tiền phải về lấy, có chuyện gì thì gọi cho ba.”“Biết biết….” Hàn Lăng Sa nhận tiền xong, xoay người rời đi, lưu lại Hàn Hành Viễn tiếp tục đứng yên trong gió.

cấp trên xin bao nuôi